Khi U23 Việt Nam thủng lưới vào những giây cuối của 120 phút đấu, tất cả đàn ông trong nhà lặng cả người, trẻ con mắt đỏ hoe. Chỉ còn bà cụ là bình tĩnh nhất. Bà bảo buồn cái gì, mình thế là giỏi quá, giỏi quá rồi. Trời tuyết thế, mặt mũi cầu thủ đỏ hoe lên vì lạnh như thế mà thi đấu vẫn vững vàng. Giày lại giày mới, loại giày chạy tuyết, cầu thủ mình đi không biết có bị nặng chân không mà vẫn giữ được đến những giây cuối trước “thằng” hùng mạnh.
Đám con cái bảo, vẫn tiếc chứ bà, còn có mấy giây. Bà cụ nói, cứ tiếc thế thì áp lực lắm, phụ lòng các cầu thủ mình quá. Phải nhìn ra đội Uzbe rất giỏi và xứng đáng chứ, chân bọn họ dính bóng như keo. Mình thua là thua kẻ rất mạnh, mà chỉ thua ở những giây cuối cùng, phải nhìn ra mà tự hào chứ.
Một người nói, giá kéo thêm hết hiệp phụ, để đá luân lưu khéo mình thắng. Bà cụ bảo, thôi đừng có tham, đá luân lưu cậu nào mà đá hỏng thì sẽ khổ đến mức nào, thử tưởng tượng con nhà mình bị thế thì có vui không… Cụ nhắc lại, bọn Uzbe đá chắc thật, mình có thua nó cũng rất oai hùng. Trời tuyết mù mịt thế, tưởng đâu phải thua đứ đừ từ đầu chứ!
Rồi cụ xua cả bọn xuống bếp. Bia đã ướp, giờ chỉ cần luộc tôm cua…Mong là bên kia các cầu thủ đừng buồn nữa, lo ủ ấm và trở về nhà. Phải biết rằng sống ở đời, trăng rằm đẹp mà trăng sắp rằm cũng rất đẹp.
Nguồn: Sưu tầm.